Nếu một website nhạc trung bình chỉ 3 bài hát/ngày thôi, thì một năm cũng đã phải mất hơn 1 tỉ để trả cho RIAV. Mức phí này sẽ dễ dàng bóp chết bất kỳ site âm nhạc nào ngay từ trong ý định thành lập...
Vừa qua, trên các trang tin điện tử đăng tải thông tin: “Hiệp hội Công nghiệp ghi âm Việt Nam (RIAV) vừa công bố mức phí bản quyền trên Internet”, với mức phí đưa ra là 1 triệu đồng/bản nhạc/năm.
Thông thường, một tác giả được trả khoảng 200,000 VNĐ/năm phí bản quyền tác giả cho một tác phẩm. Như vậy, nếu RIAV quyết định thu phí 1 triệu đồng, đây sẽ là mức giá chênh lệch gấp 5 lần so với mức giá thực tế hiện nay mà “cha đẻ” của chính sản phẩm âm nhạc đó được nhận cho quyền tác giả.
Trái với thông lệ quốc tế
Để tìm hiểu chi tiết về mức phí 1 triệu mà RIAV đưa ra để thu tiền bản quyền đối với các doanh nghiệp kinh doanh bản ghi, những người dùng sử dụng bản ghi,… chúng tôi đã tham khảo ý kiến nhạc sỹ Hạ Long - Trưởng phòng cấp phép của Trung tâm Quyền tác giả âm nhạc VN (VCPMC).
Ông cho biết: “Hiện nay mức thu trung bình về quyền tác giả của một bài hát được đưa lên website (không tải về) là 16,000 VNĐ/bài/tháng. Nghĩa là trong một năm (12 tháng), tác giả ca khúc sẽ nhận được khoảng 192,000 đồng. Nếu cho download thì cứ cộng thêm 300 đồng/1 bài.”
“Trên thế giới, theo biểu giá của Hiệp hội quy tắc (là hiệp hội bảo vệ quyền tác giả, cả phần nhạc và lời): tại bất cứ 1 nước nào, tỉ lệ % trong vấn đề quyền tác quyền và quyền liên quan, bao giờ người "đẻ" ra tác phẩm cũng phải là đối tượng được thu tiền bản quyền lớn nhất.
Tỉ lệ giữa mức bản quyền trả cho tác giả so với mức phí bản quyền trả cho bên liên quan thường là 6 phần rưỡi và 3 phần rưỡi.” Nghĩa là nếu tác giả được trả khoảng 192,000 đồng/bài/năm, thì bên liên quan có thể được trả mức tương ứng khoảng 104,000 đồng/bài/năm.”
Về căn cứ dựa trên cơ sở pháp luật, luật sư Nguyễn Thanh Hà (luật sư về sở hữu trí tuệ, thuộc Đoàn luật sư Hà Nội) nhận định: “Hiện tại, cách xây dựng bảng phí bản quyền của RIAV không dựa trên bất cứ một văn bản pháp luật có liên quan nào của Việt Nam.
Chi tiết công bố từ phía Hiệp hội Công nghiệp ghi âm VN (RIAV)
Công văn số 22/BQTG của Cục Bản quyền tác giả và công văn số 02/RIAV/08 của Hiệp hội Công nghiệp ghi âm VN, Thanh tra Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch đã yêu cầu:
“Trong tháng 3, các website phải thanh toán tiền nhuận bút cho chủ thể quyền tác giả và quyền liên quan. Mức giá bản quyền được RIAV đưa ra là 1 triệu đồng cho một bài hát trên một website, tính trong 1 năm.”
Đây là cách xây dựng hoàn toàn dựa trên ý chí chủ quan của RIAV sau đó yêu cầu các tổ chức, cá nhân liên quan trả phí bản quyền theo mức giá đó (mức 1 triệu đồng/bài/năm).”
Phát biểu ý kiến về vấn đề này, nhạc sĩ Đoàn Bổng tuyên bố: “Nếu Hiệp hội ghi âm thu phí 1 triệu đồng/1 bài trả cho thành viên của họ, thì phải trả cho tác giả (là những người có công sức nhiều nhất trong việc tạo nên sản phẩm) 100 triệu đồng. Vì nếu không có chúng tôi, những nhạc sĩ sáng tác, thì lấy đâu ra ca khúc cho họ ghi âm.”
Trao đổi với chúng tôi, một nhạc sĩ tiên phong trong vấn đề thực thi bản quyền khi mà chính tác giả mới chỉ nhận được khoảng 200,000 đồng/năm cho mỗi một ca khúc mà họ bỏ chất xám sáng tạo ra nó thì Hiệp hội ghi âm lại quy định các doanh nghiệp đăng nhạc phải trả 1,000,000 đồng cho phí bản quyền quyền liên quan (gấp 5 lần con số mà các tác giả nhận được). Đây là một con số không thuyết phục và chưa phù hợp với những thông lệ hiện hành.
Cái chết được báo trước của các site nhạc?
Với mức giá 1 triệu, chúng ta dễ dàng tính được một con số không-thể-không-chú-ý. Nếu 1 website nhạc trung bình chỉ 3 bài hát/ngày thôi, thì một năm cũng đã phải mất hơn 1 tỉ để trả cho RIVA. Mức phí này sẽ dễ dàng bóp chết bất kỳ 1 site âm nhạc nào ngay từ trong ý định thành lập
Bên cạnh đó, còn một thực tế mà chúng ta phải nhắc đến: ở Việt Nam từ trước đến nay, không có bất cứ một website âm nhạc nào thu tiền phí từ người nghe thông qua hình thức cho nghe trực tuyến và cho download. Đây là thực tiễn kinh doanh của thị trường âm nhạc Việt Nam.
Các website đăng nhạc trực tuyến thì không/chưa thu được đồng nào từ việc kinh doanh nhạc trên mạng từ phía người dùng, nhưng chắc chắn họ sẽ phải trả một mức phí đang được đánh giá là “quá cao và không khả thi”.
Không phải nhạc thị trường, không có trên internet!
Bà Bích Minh, trưởng phòng đối ngoại của VC, khi đươc phỏng vấn về mức giá do RIAV ấn định đã khá thẳng thắn cho biết: Với mức phí này, để đảm bảo tính hiệu quả thì các site nhạc sẽ phải cân nhắc việc loại những tác phẩm không thuộc dòng thị trường (nhạc đỏ, nhạc truyền thống..), ưu tiên cho những tác phẩm đang “hot” trên thị trường.
Bà Minh cũng cho biết, trên thực tế, công ty của bà đã tích cực hợp tác và trả tiền bản quyền cho Hội Nhạc sĩ từ lâu, cho 2 sản phẩm là Baamboo và Ringtone, và hiện đang đàm phán cho một sản phẩm khác.
“Như vậy một tác phẩm thậm chí chúng tôi chấp nhận giả tiền tác quyền cho nhạc sĩ 3 lần khi dùng trên 3 sản phẩm khác nhau. Chúng tôi luôn có ý thức tôn trọng sở hữu trí tuệ cũng như đứng về phía các nhạc sĩ. Nhưng với mức phí mà RIAV đòi thì chúng tôi cũng đành chịu”.
Thực ra vấn đề bản quyền trên internet vốn là vấn đề mới và còn nhiều tranh cãi. Thiết nghĩ các cơ quan có thẩm quyền cần sớm nghiên cứu, tổ chức hội thảo lấy ý kiến các bên, để có thể tạo một hành lanh pháp lý vừa hợp với thông lệ quốc tế, vừa thuận lợi cho các bên liên quan thực thi quyền và nghĩa vụ của mình trong lĩnh vực phí bản quyền.
(Theo Dantri)
Bình luận
Nói các website nhạc không hay chưa thu được đồng nào từ người dùng thì ko đúng, họ thu tiền quảng cáo (có được từ trafic của người dùng).
Một bài hát có được phải do công sức nhiều người: nhạc sĩ, ca sĩ, hãng thu âm... riêng nhạc sĩ đã nhận 200k/năm. Bài viết này cố tình giấu đi công sức của ca sĩ và hãng thu âm...
Giả sử mọi thông tin là chính xác... mức giá 1 tr/năm cũng có vẻ hơi cao thật (nhất là những bài hát đã quá cũ rồi...)
mình nghĩ rằng, mức 1 tr/năm là khá hợp lí. Như bạn biết đấy, có nhiều nhạc sĩ vẫn còn nghèo trong khi tình hình cái gì cũng tăng vọt. Chỉ có 1tr/năm, đối với những người nhạc sĩ đó thì chẳng đủ để sống trong 1 tháng trời. Vậy thì trong 1 ngày họ chỉ có thể xài 33 ngàn đồng. Đối với riêng mình, để ăn 3 bữa mỗi ngày với tổng giá trị là 33 ngàn thì có lẽ suy dinh dưỡng.
Người ta không thích cái giá này là vì họ khá keo kiệt cho 1 sản phẩm chất xám, họ chỉ thích bỏ ra ít tiền và thu vô bạc triệu mà thôi.
thế này chắc khuyến khích mình nghe nhạc quốc tế sao í nhỉ
1 tr/năm cho 1 bài hát, chia ra 1 ngày có 3 nghìn thôi chứ không phải 33 k. Tuy nhiên nên nhớ một nhạc sĩ bèo bèo chắc cũng 5 bài hát, khoảng vài chục site đăng (à cái này VN hơi nhiều đấy) thì cũng không ít tiền
Đó là thực trạng nếu VN nhà nhà làm nhạc online. Còn nếu chỉ 2-3 website lớn làm (nếu họ dám bỏ tiền ra) thì không vấn đề gì.
Còn bạn Nemo thì cố tình lờ đi đoạn Thông lệ quốc tế. Xấu lắm cơ.
[b]“Trên thế giới, theo biểu giá của Hiệp hội quy tắc (là hiệp hội bảo vệ quyền tác giả, cả phần nhạc và lời): tại bất cứ 1 nước nào, tỉ lệ % trong vấn đề quyền tác quyền và quyền liên quan, bao giờ người "đẻ" ra tác phẩm cũng phải là đối tượng được thu tiền bản quyền lớn nhất.[/b]
Các bạn Hải Nam với CoThan hình như không để ý chính Nhạc sỹ, hội nhạc sỹ và hội bảo vệ bản quyền nhạc sỹ đã lên tiếng phê phán mức phí của RIAV là quá cao và không quan tâm tới quyền lợi của nhạc sỹ. RIAV không đứng cùng bên với nhạc sỹ.
Vấn dề là cái RIAV kia cũng mập mờ chuyện chia tiền cho ca sĩ đâu. Trên thực tế, ca sĩ chủ yếu sống bằng sô diễn. Ngay cả khi không có đĩa lậu thì họ cũng ko bán được bao nhiêu. Hơn nữa nghe nhạc số và nghe đĩa nhạc thực tế là 2 nhu cầu khác nhau và cơ bản thì thay thế mà không loại trừ nhau. Chỉ có điều RIAV phản đối vì nhạc số phá vỡ cái thế độc quyền của họ với việc phân phối nhạc. Độc quyền ở đây là từ cả phương diện ca sĩ lẫn người nghe. Ca sĩ chỉ có thể phát hành qua đĩa CD thì mức ăn chia về cơ bản sẽ do nhà ghi âm quyết định. Nếu ca sĩ có thể bán bài hát qua mạng nữa thì rất có thể nhiều ngưòi sẽ lờ luôn RIAV
Mình ko "lờ đi" đâu bạn, mình đã nói là nếu các thông tin khác (là các quy định quốc tế được trích dẫn đó) là chính xác thì mức giá 1tr là hơi bị mắc. Mình ko ủng hộ RIAV hay các site nhạc, mình chỉ muốn có thông tin đa chiều để đưa ra nhận định đúng.
Hiện nay đa số các bài hát (lời nhạc) đều được hãng thu âm (hay ca sĩ) mua độc quyền từ nhạc sĩ, và chính hãng thu âm (hay ca sĩ) mới là người giữ bản quyền đó. Do vậy bài viết trích dẫn quy định quốc tế % chi phí bản quyền dành cho nhạc sĩ là hơi bị "lạc hậu" và ko phù hợp.