Game online ngày càng chứng tỏ ma lực của mình, như một thứ “ma túy” cuốn thanh thiếu niên vào vòng xoáy ảo. Đằng sau vòng xoáy ma lực ấy là nỗi đau của người thân và cả người trong cuộc...
Cai game như cai... ma túy
Bốn năm vùi mình trong thế giới của MU, của Võ lâm truyền kỳ, ở tuổi 29 này tất cả tài sản thật của M.(*) chỉ là đôi bàn tay trắng với cuộc thử thách nghiệt ngã: cai nghiện... game.
Chân dung một “con nghiện”
“Chơi cho biết”, bi kịch cuộc đời M. bắt đầu chỉ với ba chữ ngắn ngủi ấy. Cuối năm 2004 MU “đổ bộ”, khi ấy M. đang làm việc cho một tiệm Internet sau gần hai năm loay hoay tìm một việc phù hợp với chuyên ngành cơ điện tử. Ban đầu chỉ chơi khi tiệm vắng khách, dần dần M. trở thành tín đồ của thế giới game online lúc nào không hay. Năm, sáu giờ sáng M. đã “đi làm”, một tuần dăm ba đêm về nhà lúc 12g khuya, còn lại là ở tiệm và cày... game. Tất tần tật mọi sinh hoạt ăn, ở, ngủ của M. đều quanh quẩn “cõi net”.
Thời điểm ấy tiền Internet từ 6.000-9.000 đồng/giờ, tiền đi làm, tiền mẹ cho M. đều gửi vào net và “trang bị vũ khí”. Lúc kẹt, M. không ngại lừa tiền cả bà con, lấy vật dụng gia đình đi bán. “Trung bình mỗi tuần mất đứt 2-3 triệu đồng, hơn hai tháng lương, đó là chưa kể những dịp cao điểm gần chục triệu đồng mỗi tuần”, M. cay đắng nhớ lại. M. đã bán một xe máy, hàng chục điện thoại di động...
Mẹ M. phải bỏ luôn việc để canh chừng con. Những lúc thấy mẹ thức trắng đêm chờ mình, M. cũng thương mẹ lắm nhưng các “hảo hớn ảo” và những trận chiến bất tận vẫn quyến rũ hơn. Một đêm, M. đang chiến đấu cùng “bằng hữu giang hồ” thì nhận được lời thỏ thẻ của “nữ hiệp khách” sẽ “qua đêm” để đổi một món bảo bối mà mình đang sở hữu. M. lặng người, con bé chỉ mới 13, 14 tuổi... Đấy là lần đầu tiên trong mấy năm qua M. chợt lặng người trước cơn lốc game, nhưng rồi cũng không cưỡng được sức hút của nó.
Mê game, M. còn nghiện thuốc, cà phê và ngày càng nóng tính, cộc cằn, chửi tục, sức khỏe giảm dần. Rồi M. mất luôn công việc ở tiệm net. Kệ, tuần bảy ngày, ngày 24 giờ với M. chỉ có game và game. “Em hay game?”, người yêu cho M. chọn. “Chia tay em, anh có thể quên, chia tay game là bể khổ...” - M. nói thẳng với người yêu như thế và thú thật: “Thế giới ảo là cuộc sống của tôi, người mẹ thật, căn nhà thật, cuộc sống thật chỉ là chỗ đôi lúc tôi ghé về như một trách nhiệm”. Cách đây hai tháng, gia đình gặp nhiều chuyện buồn, mẹ anh kiên quyết: “Con không bỏ game thì gia đình sẽ bỏ con...”.
Vật vã lối thoát...
“Mẹ luôn đưa hai bàn tay về phía con, nhưng giờ đây con chỉ còn một bàn tay của mẹ. Con nắm chặt thì còn, để vuột đi thì mất...”, mẹ M. nói trong nước mắt. Ngày đầu tiên không ra tiệm game M. vật vã như thiếu thuốc, giấc ngủ đêm bình thường, bữa ăn bình thường đâm ra xa lạ. Quen thức, quen “chiến đấu” cả ngày, giờ này rảnh tay chân, ngủ cũng không được nên người M. cứ bải hoải. “Mình không biết nghiện game có giống với nghiện ma túy không, nhưng thật tình mình rất khổ sở khi phải bỏ”, M. tâm sự.
M. tự nhìn lại mình, 29 tuổi, anh chỉ có hai bàn tay trắng với chứng nghiện game, sức khỏe thì yếu, kiến thức đã học giờ cũng không còn. Chỉ còn mẹ bên anh bởi anh em, bà con họ hàng đều bỏ mặc sau bao lần khuyên lơn. Thậm chí mấy đứa em họ, cháu đều bị cấm tiếp xúc vì sợ anh sẽ lôi kéo chúng. Bị xa lánh, M. quyết định “bế quan tỏa cảng”, không ra khỏi nhà, bán máy tính, bán điện thoại, mỗi lần ra đường tính toán giờ đi giờ về, đi đâu, làm gì...
Những ngày tập cai M. đếm từng giờ, một tháng mà dài như một năm. Và dù gần hai tháng nay không đụng đến game nhưng sức hút của game vẫn khôn lường. “Thật lòng mỗi khi đi ngang bất kỳ tiệm Internet nào mình cũng cảm thấy xốn xang, như có một lực hút vô hình kéo chân mình. Nếu vào tiệm net, nếu online mình vẫn không chắc lại không tìm đến game. Mình phải bỏ, nhất định phải bỏ để tìm một lối thoát”, M. tự nhủ trước hành trình còn dài ở phía trước...
Là “đồng môn” với M., T.L.Hoàng chuyển “hộ khẩu” ra quán net đã mấy năm nay. Không ít lần Hoàng đi đánh nhau mướn để lấy tiền chơi game. “Bạn em đứa nào cũng chơi game, riêng em đúng là nghiện thật sự rồi”, Hoàng tâm sự. Nhiều lúc ba Hoàng phải cột chân Hoàng trong nhà. Nhiều lần thấy mẹ khóc, Hoàng vật vã tự cai, bán nhân vật game, không ra tiệm net nhưng cả bốn lần đều không thành. Lần cai lâu nhất là một tháng.
“Em chơi từ hồi lớp 7 đến giờ, cũng bỏ mấy lần rồi mà không bỏ được. Mấy anh trong bang của em hơn 30 tuổi, làm giám đốc này nọ còn chơi nói chi là em. Cho đi cai thì em đi thôi nhưng em biết chắc khó mà bỏ được, nó ăn vô máu rồi...”, cậu học trò thú thật khi chúng tôi đề nghị em theo lớp cai nghiện game. Người mẹ già ngồi bên cạnh khóc ròng...
(Theo Tuổi trẻ online)
Bình luận